MA… THƠ

MA… THƠ

 

Một anh chàng đang khỏe mạnh, bỗng dưng héo mòn ròi lăn ra chết. Dưới âm phủ anh ta một mực kêu oan. Diêm Vương lấy sổ ra tra thì quả là anh ta “oan” thật, bèn hỏi người nọ:

  • Làm sao mà đến nông nỗi này?
  • Tôi trót vào “làng thơ” chơi!

Diêm Vương tròn mắt:

  • “Làng thơ”?
  • Vâng!
  • Thế thì trời cứu!

Đến lượt anh ta tròn mắt, ngạc nhiên. Diêm Vương giải thích:

  • “Làng thơ” xưa nay vẫn là đất dữ lắm!

Bao nhiêu người trót sa chân vào đã phải oan thác vì nó. Đường ngay ngõ thẳng sao anh không đi. Ai bảo đâm đầu vào đấy?

  • Thưa ngài, quả thực bây giờ tôi mới biết là… mình dại?
  • Thôi được!

Diêm Vương động lòng trắc ẩn. Ta sẽ cho anh đầu thai trở lại dương gian, sống nốt quãng đời còn lại.

Nhưng…

Ngừng một lát, Diêm Vương nói tiếp:

“Nhớ là đừng có thơ thẩn gì nữa nhá”.

  • Thưa ngài… (tưởng thế là xong, toan đứng dậy, Diêm Vương lại phải ngồi xuống).

Trước khi trở lại cõi trần tục, để tỏ lòng biết ơn Đức Vua đã giác ngộ, tôi xin phép được đọc tặng ngài một bài thơ tức sự mà tôi vừa ứng tác…

Đang bực mình, Diêm Vương cũng phải phì cười: “Thật chết vẫn không chừa!”

 

Phùng Thành Chủng

 

 

 

 

 

 

 

 

Các tin liên quan

Đối tác

Len dau trang
© Copyright © 2018 . All rights reserved